Vào ngày mùa thu khai trường,một cô bé đang ngắm nhìn những gì mà chăm chú.Không phải cầu vồng, mà là hai vầng sáng quanh mặt trời,hiện tượng này khó gặp đó,có máy ảnh chụp thì cũng hay,nhưng mặt trời chói lắm.Đẹp!thế thôi.Nắng sớm,thu vừa mới đến ,chưa lạnh,lá vẫn còn xanh tuy hơi ngả màu vàng một chút.Tình bạn bắt đầu từ cái bàn số hai cạnh cửa sổ,mới thế mà 4 năm rồi,nhanh thật.Tình cảm nảy sinh trong tâm hồn của một thằng con trai,hai cô con gái chỉ có họ mỗi hiểu.Mà có khi ngay cả chính họ cũng không hiểu được hết .Lớp 12, Tuyền mời sinh nhật ,có một tấm thiệp cô viết mà không dám đưa.Cô trầm ngâm suy nghĩ.
- Mày định không đưa thiệp thật à?Dù sao nó cũng ngồi cũng bàn,mà chơi cũng khá thân.Linh vỗ vai Tuyền với nụ cười nham hiểm.
- Tao….
- Mày sợ người khác trêu a`.Vẫn với nụ cười “chết người ấy”.
- Thì chính mày cứ loa loa cái mồm rằng tao và nó…nên giờ mới thế này.
- Tao hả?Nụ cười của nó bây giờ thật sự là thoải mái.Nhưng dù sao nó cũng buồn đó.
- Nó thì buồn gì? Suốt ngày chơi bời nhảy nhót,không có tao nó không chết đi được đâu.
Sinh nhật Tuyền diễn ra , cô cũng vui, nhưng niềm vui hình như thiếu sót gì đó,không phải là nhiều nhưng cũng không hề ít.
- Hôm nay sinh nhật Khánh đó ,hai ông bà đúng là tâm giao.Linh vẫn hay xuất hiện vào lúc Tuyền suy nghĩ
- Thôi im đi.Bà không nói cũng không ai bảo bà bị câm đâu. Tuyền lườm Linh với ánh mắt hình viên đạn.
-
Tiết học trôi qua,ngồi cạnh,thấy Khánh mời hết người nọ,người kia.Khánh không mời Tuyền làm cô nóng kinh khủng,đáng lẽ nó phải mời mình đầu tiên chớ.Cũng phải thôi ,hôm qua mình có mời nó đâu.Khánh vẫn cười tươi.Tiếng trông vang lên,Khánh giữ tay Tuyền làm tim cô đập mạnh,cô quay sang nhìn Khánh,đẹp thật….
Khánh nói nghe giọng đầy chất ngọt ngào:
- Tao mong mày đến sinh nhật tao.Tao muốn tặng mày một món quà.Khánh cười .
- Sinh nhật mày sao lại tặng quà cho tao. Tuyền nhăn mặt.
- Thì hôm qua là birthday của Tuyền còn gì, Tuyền không mời mình nhưng dù có mời thì mình cũng không đến vì mình đi chơi với Hoài Thu rồi.
- À!Cũng đũng thôi mà,bạn gái là NO.1.Thực ra hôm qua Tuyền cũng định m…
- Hai ông bà thân quá là thân rồi, bà bảo tôi đợi một chút mà lâu quá nên vào xem.Không ảnh hưởng gì chứ.Linh đứng ngoài cửa nhìn hai người ngắt ngang cuộc nói chuyện của Tuyền và Khánh.
- Thôi ,mình đi về nào. Tuyền ghé người bẹo vào tay của Linh một cái.
- Hãy nhớ tao có thể đợi mày 1giờ 59 phút nhưng không bao giờ đợi đẽn 2 giờ đồng hồ đâu.Vì vậy tao mong mày đến đúng giờ.7h nha.Khánh chạy lại,văn chiếc đồng hồ trên tay Tuyền đúng 4h30 phút và đương nhiên là cả hai mươi giây nữa.
Tuyền và Linh đi về.Không biết rằng Khánh vẫn đang nhìn theo.Nhạc điện thoại vang lên.Tiếng nhạc nghe nhẹ nhàng sâu lắng thật.
- Hôm qua sao mày không đến chơi với bọn tao hả,Khánh?
- Tao suy nghĩ,hôm nay 9h đến đón tao đi đua nha,
- Sinh nhật mà 9h cơ à?uh`tao sẽ đến đúng giờ.Tao biết mày là người không chậm một giây bỏ phí cuộc sống,có cần vặn lại đồng hồ cho tao ko,mà hôm qua mày mới vặn xong mà.HAHAH,mày chẳng bảo chỉ có một nơi và một người có thể rủ mày đi hôm qua .Thực làm bạn mà tao không hiểu mày đó.Thôi bye cưng hẹn đúng h nha.
Suy nghĩ nhiều.Không biết như thế nào.Khánh một thằng bạn con nhà giàu,đẹp trai,giỏi thể thao,nhiều bạn bè,học tạm ổn không như nó nhà cũng bình thường, không đến nỗi xấu quá nhưng cũng không phải xinh,trông gầy thật,học thì còn được gọi là tạm chấp nhận, nhất là ngoại ngữ thì có thể gọi là ok.Khánh hay kể Tuyền những câu chuyện thường ngày, nhất là những câu chuyện buồn. Tuyền lắng nghe và cho lời an ủi làm thằng bạn vui lên.Khi vui , Khánh galang với tất cả các nàng ,rất phong độ trừ với Tuyền thì không,nó cứ hay trêu và cứ “trẻ con lon ton như thế nào vậy. Tuyền hiểu thế giới của hai đứa xa nhau quá,thật khó để hiểu mà còn đang là học sinh,nó chẳng suy nghĩ nhiều,Nó ngủ để xóa đi khoảng cách xa vời đó sao,rõ ràng là không thể.Nó tỉnh,9h kém 30,nó chạy ra nhưng của bị khóa đợi mãi mới gọi được bác hang xóm mở cửa giúp vì bố mẹ nó đi về quê.Chạy thật nhanh không quà cáp,không quần áo ,trang điểm nhưng vẫn muộn,đúng 9h,muộn 2 tiếng, Tuyền nhìn Khánh đang leo lên một chiếc xe máy , Tuyền nói
-Khánh không thể đợi mình thêm 1 phút sao?Nước mắt lăn lên bờ mi,khó lắm sao?
- Mình đã đợi Tuyền 3 năm và cả ngày hôm qua để Tuyền giúp mình thoát ra cuộc sống này,nhưng mình không thể chờ được. Vì mình là người không để phí 1 giây cuộc sống và huống chi Tuyền cũng có người để yêu mến rồi.Bye kưng…
Xe lao nhanh thật nhanh nhưng Tuyền cũng đủ nhận gương mặt Khánh có một giọt nước mắt.Tuyền cũng khóc. Tuyền biết cơ hội cuối cùng đã đánh mất.Qúa muộn rồi.
Ở đằng xa ,Linh hối hận,mình…Có lẽ Tuyền không bao giờ biết được,Khánh có thể đợi Tuyền thêm nữa vì Khánh thích Tuyền.Nhưng Linh, cô bạn chí cốt,mà Tuyền không bao giờ tưởng tượng được đã đến nói với Khánh rằng: Tuyền có bạn trai rồi,cô ấy đi chơi với anh ta Linh đoán là Tuyền đến muộn.Và không đâu tại sao cửa bị khóa,vì có người khóa.và không đâu khác,người đó chính xác là …Linh.Vì đơn giản ,Linh thích Khánh.
3 năm sau….
Một ngày mới!Nắng sớm,trong lòng có chút xao động,thời gian trôi nhanh đến mức không còn kịp cho ta ngước nhìn hối hận nhất là Tuyền .Thế là Tuyền đã đi xa nơi quên hương thân thuộc để đến một nơi khác.Tùng !tùng!tùng!Tiếng trống vang lên một hồi,bào hiệu giờ học kết thúc. Tuyền đang học đại học .Về nhà,vứt cặp lên giường,bật máy tính,nghe bản nhạc drama 5 năm sau của BOF.Vào yahoo
BUZZ
—» (¯`◦○▒¦ßÄߥ¦▒○◦´¯)« —: Mới vào mạng ah Tuyền
(¯`•»♀•◦○Łö\/£○◦•♂«•´¯): Uh` mới vào
—» (¯`◦○▒¦ßÄߥ¦▒○◦´¯)« —: Pa` còn nhớ thằng khánh ko?
(¯`•»♀•◦○Łö\/£○◦•♂«•´¯): Pà hỏi đểu tui ha?
—» (¯`◦○▒¦ßÄߥ¦▒○◦´¯)« —:Tui khong co’ y’ do’
(¯`•»♀•◦○Łö\/£○◦•♂«•´¯):Pa` có muốn về thăm tui không???
—» (¯`◦○▒¦ßÄߥ¦▒○◦´¯)« —:Muốn,tui định tuần sau về,khoảng 5 ngày chơi nhân tiện ăn cưới chị họ luôn
(¯`•»♀•◦○Łö\/£○◦•♂«•´¯):Hôm nao` để tui ra đón?
—» (¯`◦○▒¦ßÄߥ¦▒○◦´¯)« —:Thứ 3 tuần sau,khoảng 4h chiều về đến nơi
(¯`•»♀•◦○Łö\/£○◦•♂«•´¯):Vậy nha, tui phải xuống nấu cơm
Tuyền vẫn suy nghĩ lơ mơ và lướt wed.Mình sẽ cho Linh một bất ngờ.
….Thứ 3 đã đến, mới 2h Tuyền đã về,cô muốn đi chơi một mình một lúc và sẽ đến nhà làm Linh bất ngờ,muốn đi lòng vòng bờ hồ.Nơi này đẹp thật,thay đổi nhiều.Từng tia nắng sang chiếu tâm hồn con người ta.Một nhóm thanh niên nhìn Tuyền với ánh mắt không được thiên cảm cho lắm.
-Này em,đi đâu về thế,đi chơi với bọn anh một tí.
-Đi đâu kệ tôi,liên quan gì đến mấy người.
Thật không biết chuyện gì xay ra nữa khi Tuyền nghe thấy giọng nói quen mà không thực là quen.
- Chúng mày ,lượn mau.
- Làm gì mà nóng vậy ,anh hai.Quay về phía mấy người kia-Đi thôi.
Không ai khác, Tuyền nhận ra đó là Khánh.Vẫn vẻ lãng tử đó,xuất hiện như chàng hoàng tử cứu công chúa. Tuyền không khỏi ngạc nhiên khi lại “hữu duyên thiên lí nan tương ngộ” như thế này.Vừa mới về chơi…
- Lâu rồi không gặp. Tuyền …Tuyền..vẫn khỏe chứ.
- Mình khỏe cảm ơn.
- Mình có hân hạnh được mời cậu đi chơi một chút được chứ.
- Tuyền nghĩ chúng ta không có gì để nói.
- Mình có một câu chuyện dài khoảng 3 năm để nói với cậu lời “xin lỗi”
Hai người họ cứ luyên thuyên nói chuyện vu vơ.Biết đâu sau rặng thông xanh rì rào,người thanh niên lúc nãy dọa Tuyền đang đứng với Linh.Cô nhìn mỉm cười mãn nguyện.
- Tôi đã làm tất cả những gì em nhờ..giờ em hãy cho tôi biết lý do em làm như thế này.
- Em đã từng là mụ phù thủy phá vỡ niềm vui của người khác nhưng giờ em hiểu và em muốn làm ông tiên giúp đỡ họ trở lại với nhau…
Khánh nhìn ra chỗ Linh với nụ cười bí hiểm.Có lẽ Tuyền chẳng biết những gì đã xảy ra nhưng cô sẽ hạnh phúc.
Tình bạn là vĩnh cửu và cho dù là gì đi nữa,có nhiều lỗi lầm rồi sẽ thứ tha,cho dù khoảng cách nhỉ?Cô bạn trong truyện cổ tích của tôi.
Linh khoác vai Tuyền đi trong buổi chiều với hoàng hôn màu vàng đậm….Tuyền lẩm bẩm: “Cảm ơn bà tiên của tôi,vì tôi là bạn nên tôi hiểu bà và những việc bà đã làm Đôi khi không cần nói ta cũng có thể hiểu được nhau....”
- Mày định không đưa thiệp thật à?Dù sao nó cũng ngồi cũng bàn,mà chơi cũng khá thân.Linh vỗ vai Tuyền với nụ cười nham hiểm.
- Tao….
- Mày sợ người khác trêu a`.Vẫn với nụ cười “chết người ấy”.
- Thì chính mày cứ loa loa cái mồm rằng tao và nó…nên giờ mới thế này.
- Tao hả?Nụ cười của nó bây giờ thật sự là thoải mái.Nhưng dù sao nó cũng buồn đó.
- Nó thì buồn gì? Suốt ngày chơi bời nhảy nhót,không có tao nó không chết đi được đâu.
Sinh nhật Tuyền diễn ra , cô cũng vui, nhưng niềm vui hình như thiếu sót gì đó,không phải là nhiều nhưng cũng không hề ít.
- Hôm nay sinh nhật Khánh đó ,hai ông bà đúng là tâm giao.Linh vẫn hay xuất hiện vào lúc Tuyền suy nghĩ
- Thôi im đi.Bà không nói cũng không ai bảo bà bị câm đâu. Tuyền lườm Linh với ánh mắt hình viên đạn.
-
Tiết học trôi qua,ngồi cạnh,thấy Khánh mời hết người nọ,người kia.Khánh không mời Tuyền làm cô nóng kinh khủng,đáng lẽ nó phải mời mình đầu tiên chớ.Cũng phải thôi ,hôm qua mình có mời nó đâu.Khánh vẫn cười tươi.Tiếng trông vang lên,Khánh giữ tay Tuyền làm tim cô đập mạnh,cô quay sang nhìn Khánh,đẹp thật….
Khánh nói nghe giọng đầy chất ngọt ngào:
- Tao mong mày đến sinh nhật tao.Tao muốn tặng mày một món quà.Khánh cười .
- Sinh nhật mày sao lại tặng quà cho tao. Tuyền nhăn mặt.
- Thì hôm qua là birthday của Tuyền còn gì, Tuyền không mời mình nhưng dù có mời thì mình cũng không đến vì mình đi chơi với Hoài Thu rồi.
- À!Cũng đũng thôi mà,bạn gái là NO.1.Thực ra hôm qua Tuyền cũng định m…
- Hai ông bà thân quá là thân rồi, bà bảo tôi đợi một chút mà lâu quá nên vào xem.Không ảnh hưởng gì chứ.Linh đứng ngoài cửa nhìn hai người ngắt ngang cuộc nói chuyện của Tuyền và Khánh.
- Thôi ,mình đi về nào. Tuyền ghé người bẹo vào tay của Linh một cái.
- Hãy nhớ tao có thể đợi mày 1giờ 59 phút nhưng không bao giờ đợi đẽn 2 giờ đồng hồ đâu.Vì vậy tao mong mày đến đúng giờ.7h nha.Khánh chạy lại,văn chiếc đồng hồ trên tay Tuyền đúng 4h30 phút và đương nhiên là cả hai mươi giây nữa.
Tuyền và Linh đi về.Không biết rằng Khánh vẫn đang nhìn theo.Nhạc điện thoại vang lên.Tiếng nhạc nghe nhẹ nhàng sâu lắng thật.
- Hôm qua sao mày không đến chơi với bọn tao hả,Khánh?
- Tao suy nghĩ,hôm nay 9h đến đón tao đi đua nha,
- Sinh nhật mà 9h cơ à?uh`tao sẽ đến đúng giờ.Tao biết mày là người không chậm một giây bỏ phí cuộc sống,có cần vặn lại đồng hồ cho tao ko,mà hôm qua mày mới vặn xong mà.HAHAH,mày chẳng bảo chỉ có một nơi và một người có thể rủ mày đi hôm qua .Thực làm bạn mà tao không hiểu mày đó.Thôi bye cưng hẹn đúng h nha.
Suy nghĩ nhiều.Không biết như thế nào.Khánh một thằng bạn con nhà giàu,đẹp trai,giỏi thể thao,nhiều bạn bè,học tạm ổn không như nó nhà cũng bình thường, không đến nỗi xấu quá nhưng cũng không phải xinh,trông gầy thật,học thì còn được gọi là tạm chấp nhận, nhất là ngoại ngữ thì có thể gọi là ok.Khánh hay kể Tuyền những câu chuyện thường ngày, nhất là những câu chuyện buồn. Tuyền lắng nghe và cho lời an ủi làm thằng bạn vui lên.Khi vui , Khánh galang với tất cả các nàng ,rất phong độ trừ với Tuyền thì không,nó cứ hay trêu và cứ “trẻ con lon ton như thế nào vậy. Tuyền hiểu thế giới của hai đứa xa nhau quá,thật khó để hiểu mà còn đang là học sinh,nó chẳng suy nghĩ nhiều,Nó ngủ để xóa đi khoảng cách xa vời đó sao,rõ ràng là không thể.Nó tỉnh,9h kém 30,nó chạy ra nhưng của bị khóa đợi mãi mới gọi được bác hang xóm mở cửa giúp vì bố mẹ nó đi về quê.Chạy thật nhanh không quà cáp,không quần áo ,trang điểm nhưng vẫn muộn,đúng 9h,muộn 2 tiếng, Tuyền nhìn Khánh đang leo lên một chiếc xe máy , Tuyền nói
-Khánh không thể đợi mình thêm 1 phút sao?Nước mắt lăn lên bờ mi,khó lắm sao?
- Mình đã đợi Tuyền 3 năm và cả ngày hôm qua để Tuyền giúp mình thoát ra cuộc sống này,nhưng mình không thể chờ được. Vì mình là người không để phí 1 giây cuộc sống và huống chi Tuyền cũng có người để yêu mến rồi.Bye kưng…
Xe lao nhanh thật nhanh nhưng Tuyền cũng đủ nhận gương mặt Khánh có một giọt nước mắt.Tuyền cũng khóc. Tuyền biết cơ hội cuối cùng đã đánh mất.Qúa muộn rồi.
Ở đằng xa ,Linh hối hận,mình…Có lẽ Tuyền không bao giờ biết được,Khánh có thể đợi Tuyền thêm nữa vì Khánh thích Tuyền.Nhưng Linh, cô bạn chí cốt,mà Tuyền không bao giờ tưởng tượng được đã đến nói với Khánh rằng: Tuyền có bạn trai rồi,cô ấy đi chơi với anh ta Linh đoán là Tuyền đến muộn.Và không đâu tại sao cửa bị khóa,vì có người khóa.và không đâu khác,người đó chính xác là …Linh.Vì đơn giản ,Linh thích Khánh.
3 năm sau….
Một ngày mới!Nắng sớm,trong lòng có chút xao động,thời gian trôi nhanh đến mức không còn kịp cho ta ngước nhìn hối hận nhất là Tuyền .Thế là Tuyền đã đi xa nơi quên hương thân thuộc để đến một nơi khác.Tùng !tùng!tùng!Tiếng trống vang lên một hồi,bào hiệu giờ học kết thúc. Tuyền đang học đại học .Về nhà,vứt cặp lên giường,bật máy tính,nghe bản nhạc drama 5 năm sau của BOF.Vào yahoo
BUZZ
—» (¯`◦○▒¦ßÄߥ¦▒○◦´¯)« —: Mới vào mạng ah Tuyền
(¯`•»♀•◦○Łö\/£○◦•♂«•´¯): Uh` mới vào
—» (¯`◦○▒¦ßÄߥ¦▒○◦´¯)« —: Pa` còn nhớ thằng khánh ko?
(¯`•»♀•◦○Łö\/£○◦•♂«•´¯): Pà hỏi đểu tui ha?
—» (¯`◦○▒¦ßÄߥ¦▒○◦´¯)« —:Tui khong co’ y’ do’
(¯`•»♀•◦○Łö\/£○◦•♂«•´¯):Pa` có muốn về thăm tui không???
—» (¯`◦○▒¦ßÄߥ¦▒○◦´¯)« —:Muốn,tui định tuần sau về,khoảng 5 ngày chơi nhân tiện ăn cưới chị họ luôn
(¯`•»♀•◦○Łö\/£○◦•♂«•´¯):Hôm nao` để tui ra đón?
—» (¯`◦○▒¦ßÄߥ¦▒○◦´¯)« —:Thứ 3 tuần sau,khoảng 4h chiều về đến nơi
(¯`•»♀•◦○Łö\/£○◦•♂«•´¯):Vậy nha, tui phải xuống nấu cơm
Tuyền vẫn suy nghĩ lơ mơ và lướt wed.Mình sẽ cho Linh một bất ngờ.
….Thứ 3 đã đến, mới 2h Tuyền đã về,cô muốn đi chơi một mình một lúc và sẽ đến nhà làm Linh bất ngờ,muốn đi lòng vòng bờ hồ.Nơi này đẹp thật,thay đổi nhiều.Từng tia nắng sang chiếu tâm hồn con người ta.Một nhóm thanh niên nhìn Tuyền với ánh mắt không được thiên cảm cho lắm.
-Này em,đi đâu về thế,đi chơi với bọn anh một tí.
-Đi đâu kệ tôi,liên quan gì đến mấy người.
Thật không biết chuyện gì xay ra nữa khi Tuyền nghe thấy giọng nói quen mà không thực là quen.
- Chúng mày ,lượn mau.
- Làm gì mà nóng vậy ,anh hai.Quay về phía mấy người kia-Đi thôi.
Không ai khác, Tuyền nhận ra đó là Khánh.Vẫn vẻ lãng tử đó,xuất hiện như chàng hoàng tử cứu công chúa. Tuyền không khỏi ngạc nhiên khi lại “hữu duyên thiên lí nan tương ngộ” như thế này.Vừa mới về chơi…
- Lâu rồi không gặp. Tuyền …Tuyền..vẫn khỏe chứ.
- Mình khỏe cảm ơn.
- Mình có hân hạnh được mời cậu đi chơi một chút được chứ.
- Tuyền nghĩ chúng ta không có gì để nói.
- Mình có một câu chuyện dài khoảng 3 năm để nói với cậu lời “xin lỗi”
Hai người họ cứ luyên thuyên nói chuyện vu vơ.Biết đâu sau rặng thông xanh rì rào,người thanh niên lúc nãy dọa Tuyền đang đứng với Linh.Cô nhìn mỉm cười mãn nguyện.
- Tôi đã làm tất cả những gì em nhờ..giờ em hãy cho tôi biết lý do em làm như thế này.
- Em đã từng là mụ phù thủy phá vỡ niềm vui của người khác nhưng giờ em hiểu và em muốn làm ông tiên giúp đỡ họ trở lại với nhau…
Khánh nhìn ra chỗ Linh với nụ cười bí hiểm.Có lẽ Tuyền chẳng biết những gì đã xảy ra nhưng cô sẽ hạnh phúc.
Tình bạn là vĩnh cửu và cho dù là gì đi nữa,có nhiều lỗi lầm rồi sẽ thứ tha,cho dù khoảng cách nhỉ?Cô bạn trong truyện cổ tích của tôi.
Linh khoác vai Tuyền đi trong buổi chiều với hoàng hôn màu vàng đậm….Tuyền lẩm bẩm: “Cảm ơn bà tiên của tôi,vì tôi là bạn nên tôi hiểu bà và những việc bà đã làm Đôi khi không cần nói ta cũng có thể hiểu được nhau....”